Thời thơ ấu
Sinh ra có số giàu sang
Sống trong biệt thự khang trang quá chừng.
Gia đình tiệc hội tưng bừng,
Người đi kẻ đến chẳng ưng bao giờ.
Lời gọi
La San mến Chúa vô bờ,
Quyết đi theo Chúa nào ngờ chẳng may.
Cuộc đời thật lắm rủi may
Mẹ ba lần lượt chẳng may lìa đời.
Nhờ ơn đổ xuống từ trời
Kiên trì đi tới lời mời dấn thân.
Cuộc đời sao lắm phân vân,
Nhưng mà theo Chúa chẳng cần đắn đo.
Mọi sự đã có Chúa lo,
Ai đâu hay biết mà đo lòng người.
La San được chấm “ Điểm mười”
“Kẻ đào người bới” mà người lặng im.
Đời người như một cuốn phim
Cảnh quay nối tiếp im lìm được đâu
Luôn luôn chầu Chúa thật lâu
Nguyện vâng theo ý cho dầu lắm phen.
Thử Sức
Đường đi có Chúa, có con
La San theo Chúa, khi còn ngây ngô
Bao năm theo Chúa nhấp nhô,
Chưa đi trọn bước xảy vô bao điều.
Thình lình mẹ mất, cô liêu
Bóng cha theo tiếp tiêu điều buồn hiu.
Ngập ngừng ơn gọi hẩm hiu,
Chúa ơi! Chúa hỡi “ Ai dìu con đi”
La San cứ thế mà đi,
Có Ngài ở với lo chi không còn.
Chịu chức linh mục đã tròn,
Nhưng đâu ai biết lắm đòn thoi đưa.
Thử Thách Bắt Đầu
Thánh ý trút xuống như mưa
La San như một dạ thưa vâng Ngài
Một cuộc gặp gỡ thật dài,
Bắt đầu từ đó kéo dài bao năm.
Ban đầu không nghĩ xa xăm
Lo trường xong tất là nằm ngủ yên.
Nyel chẳng thể ngồi yên,
Đứng lên xây tiếp cho yên lòng người.
Trên đời lại có những người,
Thấy thành quả tốt đem lòng ghét ghen.
Hai trường Nhỏ, Viết đan xen
Liên minh đập phá bao phen dập chìm.
Chánh sở Xuân Bích lặng im
Không sao lên tiếng đắm chìm đinh ninh.
Rồi chuyện xảy đến thình lình,
Lúc này bỡ ngỡ giật mình còn ai
Để rồi Giám mục vào vai
Từ nay Anh đã hết vai đứng đầu.
Anh Em nào có ưng đâu,
Quyết tâm giành lại Anh đầu mới hay.
Sóng yên biển lặng thật may,
Nhưng sao lại thấy chẳng may chút nào.
Cơn bệnh từ buổi hồi nào,
Nay lại tái phát giờ vào nguy hơn.
Tin dữ tìm đến ngọt trơn,
Anh bị treo chén còn ơn nghĩa nào.
Thiên Chúa như chẳng xen vào,
Nhưng ngài vẫn thế lời nào trách chê.
Vẫn xin giữ trọn lời thề
Thề vâng thánh ý đoan thề trước sau.
Thảo Nguyên, LS.S