Người tội lỗi có thể trở thành người thầy không ?

19/11/2021Ốc Vô Tư, LS.SSUY TƯ
Là những đứa học trò cuối cấp hai với tà áo trắng mộng mơ, không ít kẻ đã thả hồn khi Thầy bước chân vào lớp trong tiết dạy tiếng Anh đầu tiên. Nghe các thầy cô khác kể, Thầy đang là giáo viên giỏi dạy cấp 3 ở một huyện khác cách chúng tôi gần trăm cây số.

Người tội lỗi có thể trở thành người thầy không ?

 

“ Nhiều người bước qua đời bạn nhưng chỉ một số ít để lại dấu chân trong tim bạn. Thầy là một trong số rất ít ấy”.

 Buổi liên hoan chia tay của lứa tuổi cấp hai vừa rất đơn sơ nhưng lại đậm tình bè bạn. Đầu tháng 11, đứa bạn thân hỏi : “ Còn nhớ Thầy giáo dạy tiếng Anh năm lớp 9 của chúng mình không, người mà nắm tay bạn thật lâu trong bữa tiệc cuối cấp ấy?”

Các bạn rất thân mến!

Hình tượng trong đầu của bạn khi nghĩ về một người Thầy là gì ? Là người thông hiểu mọi vấn đề trên trời dưới đất ? Là người cho ta mọi đáp án với tất cả những vấn đề bế tắc của ta?... Không ít người cho rằng: Thầy _ đó là một con người cực kì hoàn hảo. Nhưng hôm nay tôi muốn kể với các bạn một câu chuyện chưa từng được kể. Người Thầy đọng lại trong tim tôi không hẳn là một bức tượng hoàn mỹ. Ấy là một con người bằng xương, bằng thịt thậm chí cả những lỗi lầm nữa.

Là những đứa học trò cuối cấp hai với tà áo trắng mộng mơ, không ít kẻ đã thả hồn khi Thầy bước chân vào lớp trong tiết dạy tiếng Anh đầu tiên. Nghe các thầy cô khác kể, Thầy đang là giáo viên giỏi dạy cấp 3 ở một huyện khác cách chúng tôi gần trăm cây số. Vì một lý do  gì đó làm thất thoát quỹ của nhà trường, Thầy bị thuyên chuyển công tác xuống trường cấp hai khỉ ho cò gáy của chúng tôi. Ôi dào! Ngoài cái mã bên ngoài trông có vẻ nam tính, Thầy có điểm gì tốt nào ? Là Thầy giáo mà còn vi phạm này kia mà suốt ngày giáo huấn chúng tôi đủ điều . Bao nhiêu suy nghĩ chả mấy thiện cảm tôi dành hết cho Thầy. Nói chung thời gian đầu cũng chả có ấn tượng gì với ông thầy ác ma ấy, biệt danh lũ chúng tôi ưu ái đặt cho Thầy. Chỉ vì lí do : Thầy có thể dò bài bất cứ nơi đâu Thầy thấy mặt chúng tôi. Gớm! ác ma còn nhẹ đấy, có đứa còn tặng thêm danh hiệu : “ phù thủy tái thế”. Có lần kia vì phụ mẹ gặt lúa nên tôi không kịp học bài cũ, là lớp phó học tập mà, đương nhiên là hình phạt phải xứng tầm rồi: “ Làm tất cả các phòng vệ sinh của trường trong hai ngày”. Khỏi cần nói, cục tức lên tới tận cổ. Tôi ném cho Thầy những cái nhìn ghẻ lạnh. Ngoài những giờ học trên lớp, tôi cũng ít có cơ hội tiếp xúc với Thầy, hơn nữa Thầy cũng chỉ là giáo viên bộ môn . Thầy phải ở trọ trong một căn nhà cấp bốn của một người dân bởi lúc ấy cơ sở vật chất của trường chưa đủ cho hết mọi giáo viên. Năm ấy chất chứa bao kỉ niệm và một biến cố quan trọng trong đời khi tôi mất đi người bố kính yêu của mình. 18 năm trôi qua, hình ảnh người Thầy lặng lẽ đi bên tôi trong chiều với những cơn mưa trĩu hạt chưa từng phai nhòa nơi kí ức của một đứa học trò. Tôi cũng rất bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Thầy, bởi từ trước tới giờ tôi ngỡ rằng tim của thầy được làm bằng đá chứ, bởi mỗi lần trên lớp tôi nhận được khuôn mặt lạnh và ánh mắt dò xét. ( Có thể do lòng tôi chưa có thiện cảm với Thầy ). Thầy gửi xe bên nhà người quen và rồi cùng với dòng người tiễn đưa bố tới nơi an nghỉ cuối cùng. Thầy lặng lẽ âm thầm đi cùng, thổn thức cùng, thinh lặng cùng…

Sau đó vài ngày, Thầy hẹn tôi sau mỗi giờ học nán lại một chút. Thầy hỏi nội dung bài mấy ngày vừa qua và kèm thêm cho tôi , sợ tôi mất bài và bị hổng kiến thức vì tôi bận ở nhà trong những ngày tang lễ của bố. Kí ức của những ngày cuối cùng bên bố như giọt sương ban mai vẫn nằm gọn trong tâm tôi. Tim của một cô bé cuối cấp 2 dường như vỡ vụn bởi vĩnh viễn lìa xa vòng tay ấm của bố và không bao giờ được bố ôm vào lòng nữa. Dường như Thầy thấu cảm được một chút nỗi lòng của cô học trò bướng bỉnh. Khóe mắt Thầy trao cho tôi niềm tin. Nụ cười của Thầy khích lệ tôi lạc quan. Cái nhìn trìu mến thật lâu và thật chậm của Thầy vực dậy niềm tin nơi tâm hồn mong manh của tôi. Không thấy tôi đi học thêm, Thầy sang tận nhà thì thấy tôi đang mải mê tưới vườn rau. Thầy xin với mẹ tôi để cho các bạn phụ việc nhà với tôi, Thầy hứa không lấy tiền học thêm. Có lần thầy trò đang mải mê ôn bài, chiếc kim băng khăn tang tôi mang trên áo rơi xuống, Thầy nhẹ nhàng nhặt lên và đặt vào lòng bàn tay tôi với lời căn dặn: “ Đừng để cuộc đời làm em gục ngã nhé !”

Mọi căng thẳng rồi cũng tạm trôi qua. Cả lớp chúng tôi đều đậu tốt nghiệp mà trong đó môn tiếng Anh có những đứa đạt kết quả cao nhất trường. Không thể không nhớ tới những ngày khổ công ôn luyện  của cả Thầy lẫn trò. Đương nhiên Thầy trở thành vị khách quan trọng trong bữa tiệc chia tay cuối cấp của chúng tôi cùng với các thầy cô khác. Bữa tiệc ấy có lẽ cũng chẳng có gì đáng nhớ nếu… nếu không có một sự cố nho nhỏ. Chà! Bạn bè với nhau ít ra cũng suốt 4 năm chia bùi sẻ ngọt, cùng nhau nếm những vị ngọt của hạnh phúc và chia nhau những chén đắng của thất bại, của khổ đau, của giận hờn… giờ đây bạn bè tề tựu bên nhau như không muốn rời xa…Thầy có vẻ như sống lại kí ức của tuổi trẻ, sống lại những thời khắc của những giây phút linh thiêng của chính Thầy. Bỗng nhiên bàn tay của Thầy siết chặt tay tôi. Quá bỡ ngỡ tôi không nhớ để yên bàn tay như vậy trong bao lâu nữa. Hơi nóng vẫn còn đây. Ấm và chặt. Vâng, rất ấm và rất ..

 Gần 20 năm trôi qua cái nắm tay ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tim tôi. Cái nắm tay ấy chỉ một hai phút nhưng âm vang của nó còn mãi. Khoảnh khắc ấy như chìm vào cõi thiên thu. Lòng của người Thầy sao đẹp quá !

Hạ về rực rỡ. Hương thơm của sen, của ngọc lan lặng lẽ được ủ cùng nắng và gói vào từng lọn gió. Những sáng rỡ ngập tràn khắp mọi nẻo đường quê, loang loang trên những dòng sông đu đưa yên ả. Ánh mặt trời lấp lánh như thả ngàn vạn viên ngọc quý xuống dòng nước hiền hòa. Làng quê sáng bừng mà vẫn thơ, vẫn đẹp như một khúc nhạc lành yên, dịu ngọt. Cái nắm tay ấy loang vào từng tán lá, hòa vào dòng sông, len lỏi vào cả những tia nắng. Cái nắm tay ấy đưa tôi vào đời nhắc tôi nhớ rằng có một người Thầy trên đời này âm thầm dõi theo từng bước, từng bước chân tôi đang chập chững… Mỗi lần tôi chực ngã… Mỗi lần tôi nghẹn ngào… Mỗi lần tôi thở dài… Mỗi khi tôi trượt dài.. bàn tay ấy ở ngay bên, rất gần và rất ấm “ Cố lên em nhé! Đừng lo lắng quá, nhé em. Thầy cầu chúc cho mọi ngày trong suốt đời của em được an lành!”

 Cuộc đời , vẫn là nắng, là gió, là hương sấu nồng nồng hăng hăng buông mình thơm vàng, ngát xanh trên từng con đường. Vẫn là nền trời ngăn ngắt xanh, nhưng cái nền xanh cũng dường như lặng lẽ, an lành! Dĩ nhiên, đời có những lúc rất xanh nhưng không thiếu những đám mây mù xám xịt.

Thiên nhiên có cách đánh thức giác quan của con người bằng thứ thanh âm sáng rỡ, ấm áp thuần khiết, ngọt ngào và an nhiên như vậy.

Nơi tôi ngồi làm việc, cây bàng đã trổ lá xanh mùa mới, lại ra tiếp đợt trái non khi những quả đa chín vừa bị mấy chú chào mào ríu ran tiệc tùng xơi hết cả. Các chú chim lại mách nhau ríu ran trên vòm lá. Chúng rỉa lông cho nhau, dụi mỏ vào lưng nhau rồi ngủ gà ngủ gật ngay giữa ban ngày, trước mắt cả một người thản nhiên đang vờ dấu sự ngưỡng mộ và mến yêu vô cùng mà nhìn ngắm chúng.

Tôi lại cứ ước, giá như chúng ta có thể an nhiên yên lành như cỏ cây, như một tia nắng sáng rỡ, một ngọn gió ấp ủ cả mùa vàng. Con người dường như càng ngày càng bận rộn. Chúng ta tự biên ra nhiều nghi vấn, rồi lại mải miết tìm lời giải đáp, tự mình tạo thành gút thắt, rồi lại loay hoay để gỡ ra.. Thiên nhiên lại làm tôi nhớ tới Thầy…

Thầy đã chỉ cho tôi không chỉ cách đọc mà còn cách sống. Sống làm người và xứng với phẩm giá của một con người.

Ốc  Vô  Tư, LS.S

Đánh giá & chia sẽ bài viết

Hiển thị Bình luận

  1. Đang tải bình luận...

Để lại một bình luận

Mục lục
Copyright © Dòng Nữ La San Miền Việt Nam 2024. All right reserved. Thiết kế bởi IT Express
Điều khoản sử dụng & Chính sách bảo mật