Dịch hoành hành không ngăn nổi tình người,
Của biết bao con tim tràn lửa mến.
Đến những nơi đang lao đao khốn khổ
Cùng những người không còn chỗ nương thân.
Từ khắp chân trời hướng về tiền tuyến,
Từng chuyến hàng vẫn bất kể ngày đêm
Chở yêu thương đến tay người nghèo khổ,
Vô chốn cách ly vào nơi bệnh viện,
Miền xóm trọ người nghèo mãi ngóng trông.
Giờ đợi chút rau, gạo dằn bụng đói.
Bởi bao ngày nước lã, mì cầm hơi.
Lời của Thầy ngày đêm hằng vẫy gọi,
Cho họ ăn chiếc bánh Thầy bẻ ra,
Và tay con phân phát cho người nghèo
Với niềm tin phép lạ từ tay Thầy,
Thì thúng bánh vơi sẽ lại dồi dào mãi.
Hũ bột kia rồi không bao giờ cạn.
Ngàn thiên thần áo trắng vẫn ngày đêm,
Giành giật lấy khỏi bàn tay tử thần
Những hơi thở đang từng ngày thoi thóp.
Đoàn Thiện nguyện lên đường mong đóng góp,
Chút tình người qua nghĩa cử yêu thương.
Để cống hiến, mong dịu nỗi đau thương
Học tấm gương của Thầy hiền Chí Thánh.
Dù nhỏ bé mong vừa sức xoa dịu
Nỗi đìu hiu phận người yếu đuối mỏng manh kia.
Khi con tim đong đầy lửa yêu mến,
Sẽ không thiếu bao cách để cho đi.
Khi thấy tha nhân rạng rỡ nụ cười,
Cõi lòng ta vỡ òa nguồn hạnh phúc.
Dẫu biết rằng sức thường ta hạn hẹp,
Nhưng vẫn đẹp khi cùng biết hy sinh.
Như bọt biển giữa sóng vỗ bờ cát,
Lòng ta vẫn khao khát được hiến dâng
Trước tiếng kêu đau khổ của tha nhân,
Của phận nghèo đang rỉ rên rất khẽ
Bởi lẽ họ chẳng còn sức để thét,
Trước bao đợt giãn cách dài thê lương.
Sóng vẫn vỗ và lòng người vẫn khổ,
Bởi nỗi đau mất mát của thân nhân.
Cần một lời tiễn biệt lúc ra đi,
Chỉ biết khóc cho cạn vơi cay đắng.
Lau dòng lệ tuôn dài trên khóe mắt
Vị mặn đắng thay cho lời từ biệt.
Mong một ngày bầu trời kia lại sáng
Trên phố vắng hay khắp nẻo đường xa
Đất nước ta lại một lần thay áo,
Chào Mùa Xuân “ đoàn tụ” sẽ trở về.
Hạt Nắng, LS.S