Người nữ đầu tiên đứa con gặp trên trần gian mang tên Mẹ.
BẬN LÒNG CÙNG MẸ
Thần thoại Hi Lạp kể rằng: “Thượng đế đã lấy vẻ đầy đặn của mặt trăng, đường uốn cong của loài dây leo, dáng run rẩy của các loài cỏ hoa, nét mềm mại của loài lau cói, màu rực rỡ của nhị hoa, điệu nhẹ nhàng của chiếc lá,... đem mọi thứ ấy hỗn hợp lại, nặn thành người phụ nữ".
Người nữ đầu tiên đứa con gặp trên trần gian mang tên Mẹ.
Tháng 10, nắng vàng như mật và làn hương mùa thu mỏng nhẹ phảng phất choàng lên tiết trời miền bắc vẻ lãng mạn riêng. Dường như... khí sắc thu đánh thức miền ký ức sâu thẳm trong tim mỗi người. Đêm, heo may se lạnh, tiếng rao quà đêm loang trên phố vắng khiến tôi chạnh nhớ đến quán hàng quà nhỏ xinh của mẹ năm nào. Năm nay cơn bão Jagi càn quét càng làm cho những kí ức ấy đau đáu trong tim.
Nhớ những tháng ngày gian nan khó nhọc, mẹ vất vả bươn chải, tiết kiệm từng đồng để lo cho sáu anh em tôi ăn học nên người... Nhớ dáng mẹ tảo tần “gánh cái nghèo đi giữa phố đông” qua bốn mùa mưa nắng.
Hai từ cơ cực không gói ghém hết những lao đao cả nhà phải trải qua, sáu anh em đều đang độ “ tuổi ăn chưa no, lo chưa tới.” Bởi đồng lương eo hẹp và lịch trực ở trường căng thẳng nên mẹ tôi phải xin “về mất sức” để lo cho các con. Ngoài giờ chợ búa, cơm nước, làm thêm, mẹ tôi mở một quán bán quà vặt ở ngay gần nhà.
Có lẽ do duyên may nên quán nhỏ của mẹ tôi khá đắt hàng, ngày càng thu hút nhiều khách. Anh em tôi thường mang cơm ra quán cho mẹ vào buổi trưa. Từ xa, tôi đã thấy dáng mẹ, thoăn thoắt bán hàng, bóng dáng ấy cứ mặc nhiên in vào trong tâm khảm tôi. Tiếng nói cười của các cô, các chị khách hàng xôn xao cả con ngõ. Tuy còn nhỏ, nhưng tôi cảm nhận được sự yêu mến của mọi người dành cho mẹ của mình khi tới mua hàng. Những đứa trẻ con cũng thế, đi đâu ngang qua, chúng ghé vào, hồn nhiên vô tư : “ Bà ơi, hôm nay có kẹo không bà ?”
Sau này lớn lên, tôi còn biết một điều khá đặc biệt, mẹ tôi vốn là “cô giáo làng”, có ông ngoại làm cán bộ huyện. Bà đã từng được đi học và có một vị trí công việc vững vàng. Vậy mà... mẹ quyết định lùi lại phía sau để chồng phát triển sự nghiệp và lo cho các con. Mẹ sẵn sàng đặt cái “tôi” của mình xuống, chấp nhận vất vả, mở quán quà nhỏ để mưu sinh.
Năm tháng trôi... Ngọn gió thời gian phủ lên mái tóc pha sương của mẹ, in những nếp nhăn trên khuôn mặt khả ái năm nào... Tôi mãi nhớ dáng mẹ tảo tần đi về trên con ngõ nhỏ những trưa hạ nắng xiên, sớm đông lạnh giá, ngày mưa dầm gió bấc. Nhất là hình ảnh mẹ bầu 9 tháng vượt mặt vẫn ra quán, chắt chiu từng đồng, tranh thủ vận động cơ thể để sinh em út cho dễ dàng.
Nhớ ánh mắt lấp lánh niềm vui, nụ cười dịu hiền của mẹ dành cho anh em tôi trong bữa cơm chiều sum vầy ấm áp. Bữa cơm đôi khi chỉ là một quả trứng dằm nát và hào lẫn nước mắm để cả nhà chan vào cơm. Tình thương yêu của mẹ dành cho gia đình trải dài theo năm tháng. Anh chị em chúng tôi không còn trẻ nữa, giờ đây, tình thương yêu của mẹ lại nối dài đến các thế hệ sau như làn nước mát lành chảy mãi.
Xa nhà, bước vào đời. Vị tanh, vị mặn, vị chát, chút ngọt…..chúng tôi mới bắt đầu va vấp. Cứ mỗi lần cuộc đời đẩy chúng tôi xuống vũng bùn, cầm lấy điện thoại và tìm số mẹ. Khuôn mặt mộc mạc của bà mẹ quê cùng giọng nói thân thương vang lên : “ Con sống có bình an không ? Con có hạnh phúc nhiều không ?” Ánh mắt mẹ dạy chúng tôi không nuôi oán hờn. Hơi thở mẹ truyền cho chúng tôi không vương chút trả đũa. Bàn tay mẹ bảo sống thì nên mở bàn tay là để trao tặng và cũng là lời nói tri ân với Thiên Chúa, Đấng là nguồn cội của tất cả. Mẹ còn nhắn nhủ chúng tôi nếu Chúa có để xảy ra một điều gì đó tồi tệ thì cũng là lúc Chúa chuẩn bị ban tặng một điều tuyệt vời lớn lao hơn. Mẹ bảo cứ tin rằng Thiên Chúa độ trì từng bước con đi. Ngay từ thuở ấu thơ, mẹ đã dạy chúng tôi sống không chỉ bằng cơ thể mà còn đặt cả lòng mình vào trong mỗi nhịp đập của con tim, dù giông, dù bão thì bầu trời kia vẫn xanh và Thiên Chúa vẫn ban cho cơ hội để sống thêm một ngày mới. Mẹ bảo sống là phải biết bận lòng vì người khác nữa . Mẹ bảo…. Mẹ chỉ… Mẹ thủ thỉ…Mẹ khuyên lơn…..
Tháng 10, tháng có ngày Phụ nữ Việt Nam, tôi cũng như bao người con trên mọi phương trời đều nhớ về mẹ của mình. Mỗi người có những kỷ niệm riêng, mang một nỗi niềm riêng nhưng tôi tin, tất cả chúng ta đều nhớ về mẹ của mình với lòng biết ơn, tình thương yêu và sự trân trọng. Hoa và quà đôi khi không đến được tay Mẹ, nhưng từ trong tim, chúng con xin kính cẩn ghi hai chữ “ Biết ơn Mẹ”.
Sen Đá, LS.S